Tản văn điện:
Rơ le - Tình yêu của tôi
Ngô Như Ngọc - Chủ tịch Công đoàn Chi nhánh Vĩnh Phúc - NGC
Phương Võ Blog – Lang thang trên mạng vô tình thấy bài viết
này của tác giả Ngô Như Ngọc từ Công ty lưới điện cao thế Miền Bắc. Đọc thấy
hay và có những cảm xúc khác lạ nên mạn phép đăng lại lên Phương Võ Blog để lưu trữ
và chia sẻ với các bạn cùng đọc.
Khi còn nhỏ tôi mơ là người Lính
Canh gác bầu trời trấn giữ biển khơi
Khi lớn lên tuổi thơ qua rồi
Không vào lính tôi làm nghề thợ Điện…
Tháng 7 cuối hạ trời nắng như đổ lửa, 13h30 tôi dắt xe ra
khỏi nhà bắt đầu ca 2 như lịch trực. Phố phường vắng bóng người, lác đác từ các
nhà máy công nghiệp số công nhân tan tầm sớm phóng xe vun vút như tránh cái
nắng cháy da, tất cả được phục trang kín mít không ai nhận ra ai trừ biển số xe
và màu áo da cam NGC tôi đang mặc.
Công việc của một ca trực bình thường như mọi ngày, 18h30
trời chuyển 360 độ, mây đen vần vũ kéo về, cây cối gồng mình chống trọi với gió,
lá cây và bụi tung bay mù mịt, mưa ào ạt đổ xuống các mái nhà lợp tôn như một
bản nhạc chát chúa không ngừng.
Chuông còi kêu, đèn sáng, con bài rơi, máy cắt 372 nhảy, bảo
vệ quá dòng cấp một tác động… (Trực ca báo B25) nội dung trên. Ngoài trời ánh
đèn đường vụt tắt bầu trời tối đen như mực. Đêm nay Thành phố Vĩnh Yên lại ngủ
yên tôi thầm nhủ.
Tối nay thứ 7 máu chảy về tim, tôi hẹn em tan ca ta gặp nhau
bên Đầm Vạc em nhé! Em nhìn tôi âu yếm “Anh vận hành an toàn và trở về đúng
hẹn”! Và …em vẫn chờ đợi anh như hoa từng đợi nắng...